Cũng không phải nói là đàn ông thì không thể có con.
Chỉ là đám quái vật này rõ ràng không phải từ trẻ con nhân loại biến thành.
Vì thế đám quái vật nhỏ này có lẽ là mới xuất hiện sau khi hủ hóa xảy ra.
Nếu chúng nó là con của người đàn ông này... nếu là nữ quái vật thì Ôn Văn có thể hiểu, cùng lắm thì trực tiếp thai nghén tạo ra quái vật mà thôi.
Chỉ là rất nhanh sau đó Ôn Văn đã không còn nghi ngờ nữa, người đàn ông kia mặc dù không trả lời vấn đề của cậu nhưng bụng của ông ta đột nhiên phình lên, sau đó một con quái vật nhỏ dị dạng từ trước hai chân.
Đúng vậy, nó mang theo nước ối màu xanh đậm, bị phun ra.
Người đàn ông này đang trực tiếp hiện trường sinh quái vật!
Mồ hôi lạnh của Ôn Văn lả tả rơi xuống, nháy mắt có suy nghĩ muốn lùi bước.
Đám quái vật nhỏ khó dây dưa này bị sinh ra, Ôn Văn không hề kinh ngạc.
Điều anh kinh ngạc là thứ sinh ra đám quái vật này lại là một tên đàn ông!
Một tên đàn ông, đàn ông sao lại có thể sinh con chứ? !
Trước khi tiếp xúc với thế giới người siêu năng, Ôn Văn ở thời phản nghịch cảm thấy ngoại trừ sinh con thì không có chuyện gì mà mình không làm được.
Nhưng nếu hôm nay anh ngã quỵ ở nơi này thì sẽ thật sự là không gì không thể nữa rồi....
"Bọn mày là con của tao... là con của tao!"
Gã đàn ông kia phát ra tiếng rít gào quỷ dị, dùng cả tay lẫn chân con người bỏ chạy với tư thế khớp xương bị bẻ ngược làm người ta có cảm giác khủng bố khó có thể hình dung.
Ôn Văn nhướng mày, giơ Chước Hổ, bóp cò.
Viên đạn nóng rực trực tiếp ghim vào hộp sọ gã đàn ông này, mà gã thì thậm chí không hề có chút phản ứng né tránh nào.
Đầu gã nổ tung, nhưng không có tình cảnh óc át văng tung tóe như dự đoán, bên trong căn bản là khô đét!
Bột phấn màu xanh lá tỏa sáng nhàn nhạt phun ra như pháo hoa, Ôn Văn lui vội về sau vài bước, không để bột phấn này chạm vào người mình.
Thứ bột này khi dính vào máu thịt của quái vật thì phần máu thịt đó liền giống như sống động hẳn, như sâu lông ngọ nguậy bò tới vị trí phần đầu, một lần nữa kết thành hình.
Lần này, phần đầu đã khác trước đó rất lớn, tai mắt mũi miệng vẫn còn đủ nhưng số lượng và vị trí thì hỗn loạn hết cả.
"Đám quái vật nhỏ này không hổ là do nó sinh ra, năng lực phục hồi mạnh mẽ hơn hẳn!"
Sắc mặt Ôn Văn khá nghiêm trọng, sức mạnh và tốc độ của gã đàn ông quái vật này đều chỉ gần đạt tới cấp Tai Hại, nhưng với năng lực khôi phục biến thái này thì đã có thể coi là quái vật cấp Tai Hại.
Phải biết cho dù là thể chất vampire của Ôn Văn, nổ đầu kiểu thế thì cũng không khôi phục lại được.
Mà đây chỉ là con quái vật hình người đầu tiên mà bọn họ gặp ở nơi này mà thôi!
Nếu tất cả mọi người trong khu này đều biến thành loại quái vật cấp bậc này thì trong này và bên ngoài đúng là quá khác biệt, đây là một thế giới vừa vặn vẹo lại tuyệt vọng!
"Nhìn thấy không, nếu hôm nay chúng ta không giải quyết vấn đề ở nơi này thì ngày mai toàn bộ thành phố Phù Dung Hà này sẽ biến thành như vậy."
Ánh mắt Cung Bảo Đinh nóng rực, ngọn lửa nóng hừng hực cũng bùng lên trên người con quái vật kia, lập tức thiêu đốt gã ta tới mất đi năng lực phản kháng.
Cho dù năng lực tự lành mạnh đến cỡ nào, nếu bản thân quá yếu đuối thì cũng không thể chống chọi được ngọn lửa không ngừng thiêu đốt.
Gã đàn ông quỷ dị này chỉ có năng lực cơ bản của cấp bậc Tai Hại, nhưng lại không có trí lực của quái vật bình thường, muốn đối phó kỳ thật không khó, đối với Cung Bảo Đinh là quá dễ dàng.
Ôn Văn dùng dao găm chọt chọt thi thể quái vật hai cái, cảm thán nói: "Cảnh giới Đồng Hóa quả nhiên mạnh mẽ, nếu là tôi thì phải tốn chút thời gian rồi."
"Với năng lực của cậu, chỉ cần thuận lợi thăng cấp thì những gì tôi làm hôm nay là quá đơn giản đối với cậu."
"Hi vọng là vậy."
Tuy Ôn Văn nói vậy nhưng trong lòng lại biết rõ, chỉ cần mình cứ từng bước từng bước phát triển thì tương lai nhất định sẽ càng mạnh hơn Cung Bảo Đinh!
Nhưng ai biết được, phía sau phần mạnh mẽ đó có tai họa ngầm nào hay không chứ?
Sau khi gã đàn ông này chết đi, xung quanh bắt đầu xôn xao, tiếng gầm rú trước đó của nó là tín hiệu gọi đồng bọn tới!
Vài con quái vật hình người mặc quần áo nhân viên an ninh chậm rãi vây quanh muốn xé nát hai người.
"Ở đây giao cho tôi đi, tôi đối phó khá dễ dàng, cậu đừng lãng phí thời gian ở nơi này, đi tìm đầu nguồn đi."
Cung Bảo Đinh phun đầu lọc điếu thuốc đi, ngọn lửa trên người bùng lên dữ dội, sau đó chậm rãi đi tới chỗ đám quái vật.
Ôn Văn gật đầu, không cậy mạnh lưu lại, lựa chọn rời đi.
Thực lực của Cung Bảo Đinh thật sự áp đảo Ôn Văn, giao chuyện ở đây lại cho hắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Sau đó, chiến đấu kịch liệt bắt đầu, ngọn lửa tung bay, tiếng gầm rung trời, Cung Bảo Đinh một mình đối phó với vài con quái vật cấp Tai Nạn, chẳng những không rơi vào thế yếu mà ngược lại rất nhanh đã chiếm được ưu thế!
Ôn Văn an tâm, bắt đầu tìm kiếm sâu vào trong khu chung cư cao cấp này.
Rất nhanh anh đã tìm được một con quái vật nhỏ lạc đàn.
Đó là một con cá la hán thật lớn có chân người, phần trán cao bóng loáng nhô lên cao cao, cái miệng cá không có răng há to, thoạt nhìn có hơi ngu ngốc.
"Chậc, miệng con cá này to như vậy lại bóng loáng, mình có một ý tưởng táo bạo." Ôn Văn sờ cằm, mỉm cười nhìn con cá này.
Sau đó, con quái ngư kia nhìn thấy Ôn Văn thì lập tức thè cái lưỡi dài đầy gai nhọn của mình liếm môi một cái.
"Thôi được rồi, mình thu hồi ý tưởng đó."
Ôn Văn rút dao găm ra, lần này muốn thử xem làm thế nào đối phó loại quái vật này đơn gian nhất, nhanh nhất.
Đối tượng chiến đấu chỉ là một con quái nhỏ dị dạng, có thể mặc Ôn Văn thỏa thích kiểm nghiệm.
Nếu không kiểm tra một phen đã mù quáng vọt tới trước mặt boss lớn mà lại không có biện pháp đối phó thì quá buồn cười rồi.
Sau khi phát hiện Ôn Văn, quái ngư kia cũng không sợ hãi, hai cái chân nhân loại to khỏe lao thẳng tới chỗ Ôn Văn.
Ánh mắt Ôn Văn chuyển thành đỏ bừng, nói với con cá la hán kia: "Tao lệnh cho mày, dừng lại!"
Đây là năng lực khống chế tinh thần của huyết tộc, có thể khống chế tinh thần của những sinh vật nhỏ yếu, nếu chiêu này có tác dụng thì hành động lần này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ánh mắt quái ngư có chút mê man, sau đó lại tiếp tục lao tới chỗ Ôn Văn.
Ôn Văn phun một ngụm nước bọt, sức của con cá này cũng không mạnh, ngược lại so với nhân loại bình thường còn yếu hơn nhiều.
Nhưng trong đầu của chúng chỉ là triệt để hỗn loạn và dục vọng phá hoại, không còn gì nữa, vì thế cho dù Ôn Văn khống chế được tư duy của nó thì hành động của nó cũng không hề thay đổi.
Nghĩ một chút cũng phải thôi, trong đầu nó ngay cả óc cũng không có, chỉ là một đống bụi có màu xanh lục như phấn hoa, khống chế tinh thần có hiệu lực mới là lạ.
Khống chế tinh thần không có tác dụng, Ôn Văn cũng không tức giận, tiếp đó thử nghiệm đóng băng và dịch ăn mòn.
Thậm chí anh còn bắt con quái vật kia, tách rời ra từng chút một, thử kiểm ra xem loại quái vật này bị phá hủy tới mức độ nào mới không thể phục sinh nữa.
Kết quả kiểm nghiệm là, chỉ đơn giản đóng băng không thể giết chết nó, nhưng có thể làm nó tạm thời không thể hoạt động.
Không biết năng lực của Băng Hà có thể triệt để phá hủy loại quái vật này hay không.
Mà hiệu quả của dịch ăn mòn thì lại tốt đến kỳ lạ, chỉ là trước khi bị ăn mòn phân nửa thì chúng vẫn có khả năng hành động, mặt khác thì có một số quái vật có vật thể chống ăn mòn bao bọc bên ngoài cơ thể thì hiệu quả của dịch ăn mòn sẽ không quá lý tưởng.
Về phần đơn giản tổn hại thân thể, trừ phi phá hỏng nhiều hơn phân nửa, bằng không không quản bị tổn thương trí mạng thế nào, chúng nó cũng có thể thông qua vật chất bị ở nhiễm ở xung quanh để tổ hợp cơ thể.
Có thể nói là rất khó chơi.
Nhưng đám quái vật nhỏ này chẳng qua chỉ là tầng chót trong khu chung cư cao cấp bị hủ hóa này mà thôi, chúng nó tấn công ra ngoài thì hiệp hội vẫn có thể phòng ngự được.
Nhưng nếu tất cả đều quái vật cấp Tai Hại cùng tấn công ra, hiệp hội chưa chắc sẽ phòng ngự nổi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo